Chuyện kể rằng xưa kia trên cung đình có một nàng tiên nữ tên Ngọc Quỳnh, xinh đẹp tuyệt trần hầu cận bên Ngọc Hoàng cùng với tiên nam Ngọc Giao tài năng. Thời gian bên nhau khiến cho đôi tiên đồng ngọc nữ yêu nhau từ khi nào không hay. Nhưng chớ trêu thay, luật Trời không cho phép họ yêu nhau, chuyện đến tai Ngọc Hoàng và đôi uyên ương bị đày xuống hạ giới. Họ bị biến thành hai loài thực vật cùng họ với xương rồng. Tiên nữ bị biến thành loài cây có thân cũng là lá nhưng không có cành, ngược lại tiên nam trở thành loài cây có thân cũng như cành và không có lá. Hai loài cây ấy ở cạnh nhau bổ trợ cho nhau tạo nên sự hài hòa âm dương. Người ta lấy tên của hai vị tiên ấy đặt cho loài cây mà họ bị biến thành để ghi nhớ về một tình yêu đẹp. Dù có bị biến thành gì thì họ vẫn bên nhau, nâng đỡ cho nhau.
Cũng vì lẽ ấy mà người xưa mỗi khi trồng quỳnh thường nhớ trồng thêm cành giao bên cạnh như để nhắc nhở về tình yêu thủy chung của đôi tiên đồng ngọc nữ. Người ta tin rằng ở bên giao, hoa quỳnh sẽ nở những bông hoa đẹp nhất, tinh khiết nhất như tình yêu trong sáng nàng Ngọc Quỳnh dành cho chàng Ngọc Giao. Còn bên quỳnh, giao sẽ mãi xanh một màu xanh không cần lá tựa như sự thủy chung của chàng Giao dành cho nàng tiên nữ Ngọc Quỳnh. Quỳnh luôn khoe sắc về đêm, mà mấy ai có thể chờ đến thời khắc ấy. Nhưng giao luôn bên quỳnh dù ngày hay đêm, dù mưa hay nắng, vẫn luôn nương tựa vào nhau. Quỳnh nở vội rồi mau chóng tàn, âm thầm giữa đêm thâu. Một chút làn hương vương vấn làm mê hoặc lòng người. Vẻ đẹp tinh khôi ấy chỉ dành cho những người biết chờ đợi, những tâm hồn đẹp. Nên giữa nhân gian này, ngoài giao thì có mấy ai được thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của hoa quỳnh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét